NHỚ CỐ HƯƠNG…
Nhớ nhà… sống mũi cay cay,
Vạn năm diễn kịch đến nay ngán rồi.
Đêm đêm nằm ngắm sao trời,
Mỏi mòn trông ngóng vọng nơi quê nhà.
Thiên đường quê cũ đường xa,
Thân phàm tâm nặng về nhà sao đây?
Tình xanh biển mặn giăng đầy,
Mê trong biển rộng đêm ngày long đong.
Nhớ nhà… nước mắt lưng tròng,
Nhỏ thành mưa rớt tong tong xuống hồ.
Thấm đượm ướt những vần thơ,
Mà sao mắt tục vẫn mơ mộng trần…?
Xem kìa…kìa bóng Chủ Thần,
In trong sách Pháp Phật ân chỉ đường.
Dẫn về Thánh quốc cố hương,
Mau mau thức tỉnh khẩn trương lên nào.
Đời là giấc mộng chiêm bao,
Mộng tròn mộng vỡ ngọt ngào còn không?
Hay còn nắm cát bụi hồng,
Cuộn xoay trước gió bềnh bồng tung bay?
Nhớ nhà…đêm chớ mộng say,
Mau tìm thuyền Pháp kịp quay về nguồn…
Hư Vân