Mộng luân hồi (2)
Tác giả: Đường Phong
Đi lang thang trong địa ngục
Tôi đã trải qua nhiều gian nan và đau khổ vào độ tuổi thiếu niên. Tôi đã sống trong một địa ngục trên trái đất. Một lần, tôi mơ thấy mình ở trong một địa ngục tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo, nếu ai mà ở đó tất nhiên đã từng phạm tội. Vài cai ngục với roi da trong tay và buộc những tội phạm cởi quần áo của họ ra và phải làm việc: làm việc rất cực nhọc cả ngày lẫn đêm. Bởi vì đó là địa ngục, nên không có ngày và đêm, và nó luôn luôn đen tối. Tôi, cũng, có lẽ đã phạm nhiều tội lỗi, nhưng họ đã không bắt tôi làm việc. Hơn nữa, tôi lại được tự do đi lại. Tuy nhiên, bất cứ nơi đâu tôi đến, tôi thấy những cai ngục với roi da và bắt người khác làm việc như là nô lệ. Bất cứ ai không làm việc tốt hoặc muốn trốn thoát sẽ bị đánh đập khủng khiếp. Tôi đã trông thấy họ làm việc bất tận. Tôi nghĩ rằng thà chết còn sướng hơn là sống. Tôi muốnthoát khỏi địa ngục này, nhưng sau nhiều năm mà tôi vẫn không tìm được lối ra. Tình cảnh tôi đã thật đáng thương và tuyệt vọng! đột nhiên, tôi đã thức tỉnh và ra khỏi sự lang thang bất tận trong địa ngục.
Hồn lìa khỏi xác
Tôi đã thật sự muốn làm một ni cô, nhưng cha mẹ tôi tìm đủ mọi cách để ngăn cản. Không có ai mách bảo cho tôi ở đâu tôi có thể học cách tu luyện, đừng nói là tìm được Phật Pháp chân chính, cuối cùng tôi đã lấy chồng dưới những hoàn cảnh hầu như không mong muốn. Bởi vì tôi là người lớn tuổi nhất, tôi phải lập gia đình để những người em gái của tôi cũng có thể lấy chồng. Sau khi tôi lập gia đình, tôi đã trở nên bệnh nặng. Khi tôi 28 tuổi, tôi đã phải bị lấy đi thận bên phải. Trong khi ở tại bệnh viện, tôi thấy mình rõ ràng đang chết dần và hồn tôi lìa khỏi xác. Tôi đãbò qua những xác chết và đi ra khỏi. Tôi thật mệt mỏi khi cuối cùng tôi đã đến được một cái cửa màu đỏ đang mở. Tôi ngồi ngay cửa, nhìn xuống và thấy những bệnh nhân khác đang ở trong phòng cùng với tôi. Tôi cũng thấy xác của mình nằm trên giường. Tôi thật sự cảm thấy khó chịu và đã không thể thở. Tôi đã biết rằng tôi đang chết dần, vì thế tôi đã la lên, “Cứu!” Tuy nhiên, tôi nói không thành tiếng. Mẹ tôi đang ngồi kề tôi, nhưng bà ta đã không thể nghe tiếng tôi kêu cứu. Bởi vì tôi đã nói không thành tiếng. Tôi đã la lên, “Bác sĩ, cứu!” và đã thấy một y ta đẩy một cái xe có thuốc men đi đến. Cô ta đã nói, “Tang Feng, tỉnh dậy để tim thuốc!” Ngay lập tức hồn tôi lướt trở lại xác và tôi đã dần tỉnh lại. Tôi đã nói, “Cảm ơn, nếu cô đã không gọi tên tôi cách đây một chút xíu, tôi đã chết rồi! Cô có biết rằng hồn tôi đã lìa khỏi xác. ” Tôi cầm tay mẹ tôi và nói, “Mẹ, đừng rời con hoặc ngưng gọi tên con, nếu không con sẽ chết. ”
Theo Chanhkien.org
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/8/25/47952.html http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4857