Mộng luân hồi (1)
Tác giả: Đường Phong
Từ khi tôi hiểu biết mọi thứ, tôi không thích thế giới con người. Tôi muốn rời khỏi nơi này nhưng tôi không biết đi về đâu. Suốt mười năm, tôi muốn trở thành ni cô. Tôi biết mục tiêu của tôi trong thế giới này không phải là để làm người và tôi không muốn là một con người. Tuy vậy, tôi không biết mục đích thực sự của việc tôi ở đây là để làm gì. Tôi cảm thấy đơn độc trong thế giới này khi không có ai hiểu nổi mình và cũng chẳng có ai để chia sẻ những suy nghĩ của mình. Khi tôi chứng kiến người khác đấu tranh trong khổ ải và vui thích đấu đá nhau, tôi không thể nào hiểu nổi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực sự hiểu ra rằng mục đích của tôi đến với thế giới nhân loại này là để đồng hóa với đặc tính của vũ trụ Chân, Thiện, Nhẫn, cũng như tiêu diệt nghiệp lực, hỗ trợ Sư Phụ trong việc chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh, trở về bản nguyên của mình, và trở về nơi mà từ đó tôi đã đến.
Tôi cảm thấy rằng tôi đã sống cuộc sống của một bán Thần. Mặc dầu hầu hết câu chuyện trong đời tôi là dưới dạng những giấc mơ, mọi thứ đối với tôi rất rõ ràng. Hơn nữa, tôi lớn lên trong các câu chuyện kể thần tiên của ông bà và cha mẹ. Vì thế, cuộc sống của tôi đã thăng hoa rất nhiều bởi những bí ẩn bên trong chúng. Cũng một phần, nhiều giấc mơ sau khi tôi bắt đầu tu luyện là phản ánh chân thực của các tiền kiếp của tôi. Những giấc mộng đó cũng là một yếu tố quan trọng giúp tôi duy trì được một niềm tin vững chắc trong tu luyện Đại Pháp.
Tôi muốn chia sẻ tất cả những giấc mơ của mình trong quá khứ có liên hệ với tu luyện và vì thế cũng đóng vai trò động lực cho tu luyện cá nhân của tôi.
1. Tái sinh
Cha tôi kể rằng khi mẹ tôi sinh ra tôi, ông có một giấc mơ. Trong giấc mơ, có một sân khấu được xây dựng cạnh ngôi làng. Đó là một sân khấu lớn với các bức màn dài và tiếng chiêng trống dồn giã. Một đám đông lớn đang đợi màn biểu diễn bắt đầu. Sau một lúc lâu, cha tôi không thể đợi thêm chút nào nữa, chạy lên sân khấu, và hỏi, “Cái gì đang xảy ra thế?”
Phía sau bức màn, có mấy cô gái đẹp cười đùa và họ nói, “Chúng tôi đang chờ đợi một người”.
Cha tôi quay về chỗ khán giả và đợi chờ. Không lâu sau, mọi người la lớn, “Đến rồi! Đến rồi!” Cha tôi nhìn theo hướng tiếng la và nhìn thấy một chiếc kiệu 8 người khiêng được đặt trên sân. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra khỏi chiếc kiệu và các tấm màn sân khấu được kéo mở ra cùng một lúc: Màn diễn bắt đầu!
Trong lúc đó mẹ tôi la, “Nhanh lên, đau quá, đứa trẻ sắp chào đời rồi!” Cha tôi tỉnh dậy từ giấc mơ. Mẹ tôi nhìn tôi và bảo, “Con bé gầy nhom và khóc với đôi mắt mở to. Mẹ lo không biết con bé có sống nổi không và con bé chỉ lớn bằng một chiếc giày mà thôi”.
Cha tôi bảo mẹ về giấc mơ ấy và nói, “Cứ giữ nó. Có lẽ, đứa trẻ này là một người đặc biệt”. Cả gia đình chúng tôi có 5 chị em.
2. Đi vào bên trong tấm ảnh
Thiên mục tôi mở khi tôi còn bé. Buổi tối, khi tôi nhìn vào bóng đêm, tôi có thể thấy nhiều đám mây đủ màu trôi qua lại. Vì thế tôi không để mẹ tắt đèn vào ban đêm.
Một ngày khi tôi đang đi thăm họ hàng, tôi nhìn kỹ một tấm ảnh chụp chung cả gia đình. Tôi có một giấc mơ đêm đó rằng tôi trở lại ngôi nhà ấy và bức tranh không còn là một mảnh giấy nữa mà là một không gian rộng lớn. Người trong tranh đang cử động và họ có thể đi trong tấm ảnh. Một vài người còn đang nấu ăn. Tôi nghĩ rằng điều đó thật là thú vị và bước vào trong tấm ảnh. Tôi giúp họ lau sàn và nói chuyện với họ, nhưng họ lờ tôi đi như thể họ không trông thấy tôi. Tôi thậm chí cùng ăn với họ, nhưng họ lại lờ tôi. Tôi bước ra khỏi tấm hình bởi thật là chán. Sau khi bước ra, mọi người lại trở nên bất động. Bức hình cũng trở lại là một mảnh giấy.
3. Một vị Phật Như Lai đang mỉm cười
Khi tôi khoảng 8 tuổi, ánh trăng lọt vào cửa sổ một đêm nọ và tôi không ngủ được, nên tôi hé mắt nhìn qua tấm chăn bông ra ngoài sân. Thình lình, một khuôn mặt tròn, đỏ và vàng của một vị Phật Như Lai mỉm cười với tôi với cái miệng mở rộng. Tôi không thể nghe thấy tiếng cười và cảm thấy lạ thường và la lớn:
“Mẹ ơi! Mẹ có thấy có một khuôn mặt tròn màu vàng và đỏ đang cười không?”
Mẹ tôi trả lời, “Đâu nào? Sao mẹ không thấy?”
“Ông ấy ở phần dưới bức tường. Sao mẹ lại không thấy ông ấy nhỉ?”
“Ông ấy là một vị Phật qua đường. Con hãy đắp chăn kín lại”.
Mẹ tôi rất sợ, nhưng tôi thì không. Tôi vẫn nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ấy. Sau một lúc, mẹ tôi hỏi, “Ông ấy vẫn còn ở đó à?” Tôi đáp, “Vâng”.
Mẹ tôi bước đi và lấy một con dao lớn từ dưới bếp. Bà đặt con dao dưới cái thùng đá đựng nước một lúc và tắt đèn đi. Bà nói, “Nhắm mắt lại con”.
Tôi thấy khuôn mặt của Như Lai vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Mẹ tôi lại hỏi nữa, “Vẫn còn ở đó à?”
“Vâng, đang cười với con”.
Mẹ tôi sợ hãi hơn nữa và bà nói, “Chúng ta phải làm sao đây? Đi tìm cha con đi”.
Nhiều đời, nam giới trong nhà tôi đều là lương y và cha tôi cũng thế. Mẹ nói, “Anh định nói với con điều gì đây? Nó bảo có một khuôn mặt Phật Như Lai to lớn cười với nó lúc nửa đêm đấy”.
Cha tôi chỉ vào hàng tượng Phật trên giá thuốc và nói, “Nhìn xem. Ông nào trong số đó hả con?”
Tôi nhìn thấy một vị Phật với cái bụng to tròn và nói, “Vâng, ông này ạ”.
“Ồ, đó là Phật Như Lai. Ông ấy rất thích con đấy. Đừng có sợ. Đến vái chào ông ấy đi con !”.
Rồi cha tôi gõ cái lư đựng thuốc kêu leng keng có lẽ là để trừ tà. Cha tôi thắp hương và bảo tôi vái ba lạy. Sau đó, mẹ và tôi lại đi ngủ. Tôi không gặp lại khuôn mặt Phật lần nào nữa.
4. Một con Phượng Hoàng bay từ trên trời xuống
Tôi có giấc mơ này khi còn bé. Trong giấc mơ, có một con Phượng Hoàng khổng lồ bay từ trên trời xuống. Con Phượng Hoàng to như cả ngôi nhà của tôi. Đôi cánh ngũ sắc chói lọi đẹp không lời nào tả xiết. Tôi kể với ông nội chuyện đó. Ông bảo, “Mơ thấy Phượng Hoàng là điềm tốt đấy. Phượng Hoàng là loài chim của Thiên Đường. Ông muốn đổi tên của cháu thành Phượng. Khi lớn, cháu sẽ có tên là Đường Phượng. Cha tôi cũng rất thích cái tên này.
Theo Chanhkien.org
Dịch từ: http://zhengjian.org/zj/articles/2007/8/24/47888.html http://www.pureinsight.org/node/4848