Đạo gia tu luyện cố sự: Đàm Xứ Đoan đứng giữa tuyết cầu kiến Vương Trùng Dương
Tác giả: Mạc Cầu
Tương truyền một trong những đệ tử của Vương Trùng Dương là Đàm Xứ Đoan, khi còn ở tại người thường, có một lần uống rượu say ngã xuống mặt đất phủ đầy tuyết giữa cơn gió rét. Sau lần đó ông đi lại khó khăn, đến đâu thầy thuốc cũng nói rằng không có cách nào chữa trị. Cuối cùng, ông nghe nói Vương Trùng Dương Đạo Pháp cao thâm, nên mới đi tìm Vương Trùng Dương để bái kiến.
Chẳng ngờ Đàm Xứ Đoan khi đến nơi ở của Vương Trùng Dương thì gặp lúc bế môn, từ chối không cho khách vào nhà. Trước tình huống này, Đàm Xứ Đoan không hề quay đầu trở về, mà đứng ngoài cửa am một cách hết sức cung kính, mãi vẫn không đi, lấy đó để bày tỏ thành ý và thành tâm cung kính của mình. Hôm ấy đang là mùa Đông, trời dần dần tối, lại giữa lúc có trận tuyết lớn, Đàm Xứ Đoan vẫn cung kính y nguyên đứng đợi ngoài cửa. Ông đứng trong cơn bão tuyết như vậy cho tới tận giờ Tý (23 giờ đêm đến 1 giờ sáng); lúc ấy đột nhiên cuồng phong nổi lên mãnh liệt, cánh cửa am khép kín vậy mà bị gió đẩy mở toang.
Vương Trùng Dương lúc ấy đang ở trong am đợi thời cơ, khi thấy cửa am bị gió đẩy mở, biết cơ duyên của Đàm Xứ Đoan đã chín muồi rồi, mới ra đón đàm Xứ Đoan vào. Lúc ấy Đàm Xứ Đoan đã run lên cầm cập vì rét; Vương Trùng Dương bèn để ông ôm vào một bên chân mình. Khi ấy Đàm Xứ Đoan cảm thấy một luồng nhiệt đẩy vào cơ thể, một lúc sau mồ hôi đổ ra đầm đìa. Tiếp đó Vương Trùng Dương bảo Đàm Xứ Đoan hãy ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Xứ Đoan sau khi tỉnh dậy đã hoàn toàn quên mất bệnh tật của mình, chỉ một lòng muốn mau chóng đến bái tạ Vương Trùng Dương. Vừa bước mấy bước, ông mới phát hiện căn bệnh vốn quấy rầy và gây đau nhức cho mình nay đã hoàn toàn tiêu mất rồi. Ông lập tức đến trước mặt Vương Trùng Dương, phủ phục dưới đất khấu đầu lạy tạ, nguyện bái ông làm sư phụ. Vương Trùng Dương vui vẻ tiếp nhận ông, ban cho ông đạo hiệu “Trường Chân Tử”. Từ đó Đàm Xứ Đoan tinh tấn tu luyện, cuối cùng tu thành, được người đời gọi là một trong “Toàn Chân Thất Tử”.
Đọc xong đoạn cố sự này, điều khiến tôi thán phục không phải là cách Vương Trùng Dương trị bệnh cho Đàm Xứ Đoan, trong lịch sử rất nhiều Giác Giả độ nhân đều đã từng trị bệnh cho con người rồi; điều khiến tôi thực sự thán phục chính là sự thành tâm của Đàm Xứ Đoan khi bái kiến Vương Trùng Dương. Loại thành tâm này đã sớm siêu xuất khỏi thường nhân, là thành tâm đối với sư phụ; cuối cùng ông có thể tu thành cũng chẳng có gì là lạ. Tôi nghĩ rằng: Người tu luyện trong lịch sử mà còn làm được như vậy, thì người tu luyện chúng ta ngày hôm nay, nhất định phải lấy thái độ kính Sư kính Pháp cung kính nhất, kiền thành nhất, khiêm tốn nhất, toàn tâm toàn ý nhất để đối đãi với Sư phụ và Đại Pháp.
Theo:ChanhKien.org Dịch từ: http://www.zhengjian.org/zj/articles/2009/7/11/60455.html