Chuyện cổ Phật gia: Kỳ Vực

Kỳ Vực Từ Thiên Trúc. Ông ta rất độc đáo và huyền bí, khó có thể biết một chút gì về ông ấy. Ông thường xuất hiện ở khu vực miền nam sông Hoàng Hà và các khu vực miền Tây Trung Quốc cổ xưa, nhưng không ai biết ông ta ở đâu.

Ngày nọ, Kỳ Vực muốn qua sông tại khu vực Tương Dương (ngày nay là tỉnh Hồ Bắc). Người đưa đò thấy quần áo rách rưới nên khi dễ ông ta và từ chối không nhận ông. Khi đò ghé bến bên kia, mọi người sững sốt, vì thấy Kỳ Vực đã ở đó rồi. Đột nhiên, 2 con cọp xuất hiện. Nhưng ngay sau khi chúng thấy Kỳ Vực, chúng đã quỵt tai vẫy đuôi. Kỳ Vực sờ lên đầu của con cọp, và chúng đã quay đầu rời đi nơi khác. Mọi người thấy thế liền bám theo chân người thầy tu huyền bí này và đã không rời đi.

Trong những năm cuối của vua Tấn Huệ (290-306) thuộc triều đại nhà Tấn (265-316), Kỳ Vực đến thành phố Lạc Dương để truyền Phật Pháp. Suốt trong những buổi thuyết giảng của ông với các thầy tu, ông đã kể cho họ vài điều về những cuộc đời trong quá khứ. Ví dụ, ông đã nói cuộc đời của Chi Pháp Uyên trước đây là một con cừu, và cuộc đời của Trúc Pháp Hưng trước đây là một con người. Khi nhìn thấy quốc vương của Lạc Dương, ông nói với vài người khác rằng, “Nó trông giống như cung điện của thiên đình Travastrimsas. (Thiên đình thứ hai). Chỉ có cung điện được tạo ra từ thiên nhiên, và người ta đã xây dựng nên quốc vương. Những người mà xây quốc vương này đã đến từ thiên đình Trayastrimsas và đã quay về sau khi họ xây xong. Họ đã đặt 1, 500 đồ vật dưới nóc nhà cao.” Vào lúc đó, thật sự đã có lời đồn rằng những người đàn ông xây quốc vương đã đặt các đồ vật dưới chóp đỉnh nóc nhà và đã bị giết chết sau khi xây xong.

Người cai trị vùng Hành Dương tỉnh Hồ Nam, Đằng Vĩnh Văn, đã trọ tại chùa Mãn Thuỷ tại Lạc Dương. Ngày nọ, chân của ông ta đột nhiên bị co giật mất điều khiển và ông ta không thể đi được. Kỳ Vực đến xem ông ta. Cầm một cái ly nước trong và niệm các câu thần chú, Kỳ Vực đã chấm một cành liễu vào ly và rẫy nước lên Đằng Vĩnh Văn. Sau khi ông ấy làm như vậy 3 lần, Đằng Vĩnh Văn đã có thể đi lại được như chưa hề xảy ra điều gì. Kỳ Vực bảo với ông ta nguyên nhân của bệnh lạ thường này là vì những hành động không thận trọng của ông ta. Đằng Vĩnh Văn đã rất hối tiếc về những việc làm của mình trong quá khứ. Một lác sau, trong khi đi bộ với Đằng Vĩnh Văn quanh chùa, Kỳ Vực thấy vài chục cây bị chết. Ông liền hỏi, “Chúng đã chết được bao lâu?” Đằng Vĩnh Văn trả lời, “Đã nhiều năm rồi.” Khi đó Kỳ Vực bắt đầu niệm thần chú lên cây. Trong chốc lát, những cành cây chết đã bắt đầu ngã màu xanh, mọc chồi và lá, và nở hoa. Mọi người quá đổi ngạc nhiên về những thần thông của ông ta.

Có một người đàn ông chết vì một căn bệnh rất lạ thường. Kỳ Vực đã đặt một cái bát lên trên bụng của bệnh nhân, che nó lại bằng một tấm vải trắng, và niệm thần chú. Một chập sau, trong phòng toàn mùi hôi, và người bệnh nhân đã nói, “Tôi sống trở lại.” Kỳ Vực lấy miếng khăn trắng ra. Người ta đã thấy cái bát chứa đầy chất bẩn như bùn, mà hôi ghê gớm. Người bệnh đã bình phục nhanh chóng ngay sau đó.

Do chiến tranh tại Lạc Dương, Kỳ Vực đã rời khỏi Ấn Độ. Vài trăm thầy tu đã mời ông cùng ăn cơm trưa trước khi đi. Hôm sau, 500 người đã dùng bữa trưa với Kỳ Vực tại nhà riêng của họ, và mỗi người đã nghĩ rằng Kỳ Vực chỉ đến nhà của mình thôi. Nhưng khi họ kể về chuyện đó với nhau, thì mới hiểu ra rằng những người đó chính là sự phân chia thân thể của Kỳ Vực.

Khi trở lại miền Tây, thì không ai biết Kỳ Vực ở đâu.

(Từ “Huyền thoại về các cao tăng”, chương I)

Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/3/27/42931.html
Bài viết khác

This website uses cookies to improve your experience. We'll assume you're ok with this, but you can opt-out if you wish. AcceptRead More