Câu chuyện xưa về hai tiểu đạo sĩ

Gia đình tôi sống ở một vùng núi của tỉnh Sơn Đông. Khi tôi còn nhỏ, một cụ già đã kể cho tôi một câu chuyện. Vào thời ấy, tôi chỉ biết về chi tiết của câu chuyện mà không hiểu được hàm nghĩa bên trong. Giờ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu ra câu chuyện thực ra có ngụ ý gì. Tôi muốn chia sẻ với tất cả các bạn câu chuyện trên.

Ngày xửa ngày xưa, có một đạo quán nọ nằm trên đỉnh một ngọn núi rất cao và rất nhiều đạo sĩ sống trong đó.

Một mùa hè kia, hai tiểu đạo sĩ đang đốn củi trên núi. Một trong số họ rất cao lớn và nặng, còn người kia lại rất nhỏ bé và gầy.

Khi đã đốn được một gánh gủi và đi trở về đạo quán, đột nhiên một cơn gió dữ thổi tới và bụi bay khắp nơi. Khi đang bước về phía kho chứa củi trên một con đường hẹp, không ai trong số họ trông thấy người kia, ngay cả khi họ đứng ngay sát nhau.

Sân của nhà kho rất hẹp và hiểm trở: Ở cả hai bên là những vách đá dựng đứng với vực sâu thăm thẳm bên dưới.

Cơn gió thật tàn nhẫn. Hai tiểu đạo sĩ đều bị văng ra khỏi đường. Người cao lớn bị mắc vào một cây đại thụ, còn người nhỏ bé mắc vào một cái cây con. Họ đều bất tỉnh.

Khi cả hai người tỉnh dậy, người đạo sĩ cao lớn hô to: “Sư phụ, chúng con đã bị rơi xuống vách núi và bị mắc vào một cái cây. Xin cứu chúng con, chúng con sẽ kiên trì trụ lại và đợi sư phụ đến cứu chúng con.”

Sau khi người đạo sĩ nhỏ con thức dậy, anh gọi: “Mẹ, con đã bị ngã xuống núi và bị mắc vào một cái cây. Con rất sợ, con sợ rằng con sắp chết.”

Từ đạo quán, sư phụ của họ nhanh chóng tới và tìm được mấy cái dây leo trên núi. Ông kết chúng thành hai sợi dây thừng và buộc chặt đầu của chúng vào một tảng đá lớn. Hai sợi thừng được thòng xuống vực để cho hai tiểu đạo sĩ bám vào.

Người đạo sĩ to lớn trông thấy sợi thừng và nghĩ rằng sư phụ của anh đang tới cứu mình. Anh không nghĩ về điều gì khác nữa, túm lấy sợi thừng, trèo lên men theo vách đá, và cuối cùng trở lại sân của kho củi. Anh khấu đầu để cảm tạ ơn cứu mạng của sư phụ.

Khi người đạo sĩ bé con thấy sợi thừng, anh đâm ra oán trách sư phụ và nghĩ rằng sư phụ anh thật ngốc, vì sợi thừng quá mảnh và nó có thể sớm bị đứt.

Người đạo sĩ nhỏ bé nhìn quanh và thấy người đạo sĩ to con đã trèo được lên trên. Anh nghĩ: “Anh ta rất nặng, còn mình thì nhẹ. Mình chắc rằng sợi thừng của anh ta sẽ không bị đứt khi mình trèo đâu.” Người đạo sĩ nhỏ con đã quyết định chọn lấy sợi thừng kia.

Rồi anh bám vào sợi thừng lớn để trèo lên trên. Ngạc nhiên thay, sợi thừng đứt ngay tức khắc và anh rơi xuống vực thẳm.

Hàm nghĩa của câu chuyện này là người tu luyện phải tin tưởng vào sư phụ và không nên sử dụng nhân tâm để nhìn nhận mọi việc. Chỉ có như vậy, họ mới vượt qua được tử quan. Nếu người tu luyện không thể buông bỏ được nhân tâm thì thật là nguy hiểm.

Theo Chanhkien.org

Dịch từ:
http://big5.minghui.org/mh/articles/2006/5/28/128998.html
http://pureinsight.org/node/4718
Bài viết khác

This website uses cookies to improve your experience. We'll assume you're ok with this, but you can opt-out if you wish. AcceptRead More