Chuyện cổ Phật gia: Đàm Du
Trúc Đàm Du, còn có tên Vân Pháp Du, sinh quán tại Đôn Hoàng. Ông đã trở thành một thầy tu khi còn là một đứa trẻ và chăm học Thiền tông. Sau đó, ông lang thang đến núi Thạch Thành và khất thực trong quá trình tu Phật. Đàm Du một lần xin thức ăn từ một gia đình làm thuốc chuột. Khi ông ta đang ăn, một con rết đột nhiên nhảy ra khỏi thức ăn, nhưng ông vẫn không ngạc nhiên và tiếp tục ăn. Sau đó, Đàm Du đã đến một nhà đá để tu luyện tại Xích Thành Sơn (Thành Núi Đỏ) tại Thủy Phong. Có hơn 10 con hổ đã ngồi trước mặt ông ta trong khi ông ta đang đọc kinh Phật như mọi khi. Một trong những con hổ này không thể tiếp tục chăm chú nhìn ông ta và đã ngủ đi. Đàm Du đã rờ vào đầu con hổ như ý của ông ta và bảo nó tại sao không lắng nghe kinh. Rồi từng con cọp đã rời đi. Tuy nhiên, một con mãng xà khổng lồ hiện ra và lượn quanh Đàm Du. Sau nửa ngày, con mãng xà đã bỏ đi.
Vào ngày thứ hai, một vật linh đã đến và nói với Đàm Du: “Vì sư phụ đến ở trong núi, tôi sẽ rời bỏ nơi của tôi.”
Đàm Du đã trả lời: “Ta đến núi này và chỉ choán một khoảng nhỏ. Tại sao ngươi không ở với ta?”
Vật linh nói: “Tôi thật sự không quan tâm, tuy nhiên những bộ hạ của tôi chưa từng tu Phật vì thế họ sẽ có lẽ gây khó khăn và tạo phiền phức cho ngài. Bên cạnh đó, các vật linh khác với con người, tôi sẽ phải rời đi.” Đàm Du đã hỏi vật linh là loại gì, anh ta nói anh ta là con trai của Hoàng Đế Xia và đã sống ở đấy hơn 2 ngàn năm. Anh ta di chuyển đến Hàn Thạch Sơn (Núi Đá Lạnh) để ở cùng với chú anh ta. Khi vật linh ra đi, anh ta cho Đàm Du 3 bó nhang, múa thanh kiếm của mình, và rồi anh ta cùng những bộ hạ đã biến mất trên bầu trời.
Xích Thành Sơn (Thành Núi Đỏ) được nối với Thiên Thai và Tứ Minh Lưỡng Sơn. Núi Thiên Thai có những vách đá dựng cao. Được biết rằng có một tòa nhà lộng lẫy trong núi và chỉ vài người mà đã đạt cao trong tu Phật có thể vào đó. Tòa nhà ở phía bên kia, cần một chiếc cầu băng qua. Có một tảng đá chặn và rêu bám trơn trượt, vì thế không ai có thể băng qua cây cầu này. Ngày nọ, Đàm Du đã quyết định thử. Khi ông vừa đến cầu, ông đã nghe một tiếng từ trên trời: “Mặc dù ngươi tin vào Phật, người vẫn không thể được nhận vào. Ngươi có thể quay lại sau đây 10 năm.” Đàm Du đã rút lui với sự thất vọng. Trên đường trở về, khi ông ta nghĩ ngơi trong nhà đá. Bầu trời trở nên mây mù và đã có tiếng khắp phòng, nhưng Đàm Du không cảm thấy sợ. Sáng hôm sau, một vật linh trong quần áo chơn đi vào và nói: “Đây là chỗ ở tầm thường của ta. Ta đã không có nhà đêm qua. Tôi thật xin lỗi ông đã bị quấy rầy.” Ông ta mời Đàm Du ở lại vài ngày và Đàm Du đã ở lại.
Vì không thể vượt qua cầu đá, Đàm Du đã cảm thấy thất vọng. Một ngày nọ, ông đã đi lại cầu đá lần nữa sau khi nhịn đói. Tảng đá chắn lần này mở ra và Đàm Du đã băng qua cầu và thấy tòa nhà và các thần linh tuyệt đẹp. Đàm Du đã ở đó và dùng bữa với họ. Sau bữa ăn tối, các thần linh bảo Đàm Du: “10 năm sau ngươi sẽ đến đây một cách tự nhiên, nhưng giờ người không thể ở lại đây.” Rồi Đàm Du quay lại và tảng đá chắn trở lại bình thường.
Vào thời Tấn Thái Nguyên (công nguyên 376-396), một yêu tinh xuất hiện. Hoàng đế ra lệnh tất cả các thầy tu chuyên cần tu luyện trong tu Phật, hy vọng thảm họa biến mất. Đàm Du đã thành khẩn niệm Phật. Vào buổi sáng thứ 6, một người trai trẻ trong bộ đồ màu đen đã đến nói: “Xin lỗi gây phiền phức đến sư phụ”. Từ đêm đó, ngôi sao yêu tinh không xuất hiện nữa.
Trong năm cuối của Thái Hòa, Đàm Du đã chết trong phòng của ông ấy trên núi. Toàn thể người ông ta màu xanh. Sau đó vài người đến leo núi và thấy rằng xác thân của ông ta đã không bị phân rã.
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/6/23/42952.html