Mộng luân hồi (6): Một bệnh dịch
Tác giả: Đường Phong
Khi tôi bị giam tại một trại giam năm2001, ở đó tôi có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong mơ, tôi đi đến một ngôi làng và thấy thi thể người chết đầy khắp nơi: Có nhiều người chết lẩn động vật chim chóc. Chỉ vài người còn sống. Vài nhóm trẻ con ngồi tựa lưng vào tường nét mặt xanh xao đang ghấp hối. Đột nhiên, tôi nhận ra đó là một cơn dịch. Tôi đã hối tiếc rằng mình đã không chỉ cho họ về Đại Pháp và đã không giảng rõ sự thật với họ. Tôi cũng đã khiển trách họ là đã không sẵn lòng học Pháp Luân Đại Pháp. Thật là trễ. “Tôi phải làm gì? Cơn sốt đã đến đây. ” Tôi đã không còn hối tiếc và la to: “Pháp Luân Đại Pháp tốt”. Vào lúc đó, một đám đàn ông đã quỳ trước tôi. Tôi đã rất vui mừng và nói, “Ồ, bây giờ các người biết ai là người tạo ra cuộc sống của các người. Các người biết rằng Phật Pháp đã tạo ra cuộc sống của các người!” Những đứa trẻ tựa vào tường trở nên năng động và đến bên tôi. Tôi bảo chúng, “Khi các người biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp tốt, các người sẽ được cứu độ. Các người hãy đi và cứu độ những người khác, chạy nhanh lên và kêu to “Pháp Luân Đại Pháp tốt”. Vì thế những người đàn ông và đám trẻ đã chạy khắp nơi và la to “Pháp Luân Đại Pháp tốt! Pháp Luân Đại Pháp tốt!”
Tôi đã đi đến một thị trấn nhỏ khác. Thi thể ở khắp mọi nơi. Mọi người nằm trên đất và rên rỉ trong đau đớn. Một vài người có thể đứng dậy, nhưng thân thể của họ bị bóp vặn trong đau đớn. Họ từ từ nằm xuống đất từng người một. Tôi đã đi qua, “Sư Phụ, đó tất cả là lỗi của con! Con đã không giúp đỡ họ. ” Tôi đã dơ tay lên, dùng hết sức lực trong cơ thể và la lớn “Pháp Luân Đại Pháp tốt! Pháp Luân Đại Pháp tốt!” Sau khi tôi la lên, những ai đã đứng đã trở nên năng động và những ai đã nằm trên đất thì ngồi dậy và rồi đứng lên. Tôi nói, “Tất cả các người la lớn lên rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt, ’ Sư Phụ sẽ cứu độ tất cả.” Chỉ như vậy, người ta có thể nghe thấy những âm thanh la lớn khắp cả thị trấn. Tôi đã nói, “Chạy đi cứu những người khác. Chạy đi nơi đâu mà có người. Bất cứ ai la lớn như vậy sẽ được cứu!” Tôi đã thấy người ta chạy, và tất cả cùng la. Trong lúc đó, lính gác cửa đã nói, “Tang Feng, tại sao ngươi la lớn giữa đêm khuya?” Rồi, tôi đã nhận ra rằng tôi đã đang la to trong giấc mơ của tôi và đã thức dậy. Tôi nói, “Để cứu người!” Tôi đã biết rằng Sư Phụ đang cố gắng tỉnh ngộ tôi. Tôi đã yêu cầu được thả, nhưng tôi cũng cần giảng rõ sự thật cho mọi người ở đó. Vì thế, tôi đã tiếp tục la to Pháp Luân Đại Pháp tốt và đọc lớn những bài thơ của Sư Phụ suốt ngày.
Theo Chanhkien.org
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/8/29/48038.html http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4867